1.
BÀN TAY YÊU THƯƠNG
Trong một tiết dạy vẽ, cô giáo bảo các em học sinh lớp
một vẽ về điều gì đã làm cho các em thích nhất trong đời. Cô thầm nghĩ: “chắc
rồi các em cũng lại vẽ những gói quà, những ly kem, những món đồ chơi, quyển
truyện tranh”. Thế nhưng cô hoàn toàn ngạc nhiên trước một bức tranh lạ của em
học sinh tên Douglas : bức tranh vẽ một bàn
tay.
Nhưng đây là bà tay của ai? Cả lớp bị lôi cuốn bởi
hình ảnh đầy biểu tượng này. Một em đoán: “Đó là bàn tay của một người nông
dân”. Một em khác cự lại: “Bàn tay thon thả thế này là bàn tay của một bác sĩ
giải phẩu…” cô giáo đợi cả lớp bớt xôn xao dần mới hỏi tác giả. Douglas cười ngượng nghịu: “Thưa cô, đó là bàn tay của cô
ạ!”.
Cô giáo ngẩn ngơ. Cô nhớ lại những lúc ra chơi,cô
thường dùng bàn tay để dắt Douglas bước ra sân, bởi em là một cô bé khuyết tật,
khuôn mặt không được xinh xắn như các trẻ khác, gia cảnh từ lâu lâm cảnh ngặt
nghèo. Cô chợt hiểu ra tuy cô cũng vẫn làm đều tương tự với các em khác nhưng
hoá ra đối với Douglas bàn tay cô lại mang ý
nghĩa sâu xa, một biểu tượng của tình yêu thương.
2.
MÀU SẮC CẦU VỒNG
Ngày xửa, ngày xưa có một lần những màu sắc trong vũ
trụ vùng lên tranh chấp quyền lực. Chúng cãi nhau, cố chứng minh mình là
quan trọng nhất, đẹp đẽ nhất, và được yêu thích nhất trong hệ màu sắc tồn tại
trên thế gian này.
Màu xanh lá cây giành quyền nói trước: “Hiển nhiên ta
là màu quan trọng nhất. Ta là đại diện của cuộc sống và hình ảnh của hy
vọng. Tất cả thiên nhiên đều có màu đồng nhất của ta. Thiếu ta, các sinh vật
trên trái đất sẽ chết. Hãy nhìn xung quanh các ngươi kìa, đâu đâu không thấy
ta!”
Màu xanh da trời cũng chẳng chịu thua: “Cái nhìn của
ngươi thật nông cạn. Ngươi chỉ nhìn thấy những gì thấp ngang tầm mắt mà
quên rằng trên bầu trời còn có màu xanh kỳ diệu của ta và xa thật xa, ta cũng
là biển cả. Nên nhớ ngàn năm nay nước là mạch sống của loài người và trời
cao tạo nên không gian, che chở cho nhân lọai. Không có ta, các ngươi
chẳng là gì!”
Màu vàng cười mỉa mai: “Tất cả các ngươi đều vô
lý. Chính ta mới là người đem đến niềm vui, hạnh phúc và sự ấm áp cho hành
tinh này. Ta là mặt trời! Ta cũng là mặt trăng. Và các tinh tú trên cao
cũng có ánh sáng thần kỳ của ta. Thiếu ta, cuộc sống sẽ buồn tẻ và vô vị”.
Màu cam cũng không chịu thiệt thòi: “Hãy nhìn lại đi,
ta mới chính là sự sống và sức mạnh. Loài người có thể không nhìn thấy ta
ở khắp mọi nơi vì ta lại đại diện cho sự sang trọng và cao quý.
Thiếu vắng ta, các ngươi sẽ không sống nổi. Ta đem đến cảnh đẹp rực rỡ cho
bình minh và hoàng hôn. Bên cạnh sắc đẹp của ta, tất cả những màu sắc các
ngươi sẽ bị bỏ quên và lu mờ”.
Không thể chịu đựng được nữa, màu đỏ bật dậy: “Ta là
hoàng đế màu sắc. Ta thống trị tất cả. Ta là máu, là sự sống. Ta cũng là sự nguy hiểm và can
đảm. Không có ta, trái đất này sẽ đơn điệu và cô độc như mặt trăng ngàn
năm chẳng một bóng người. Ta là tình yêu và nỗi đam mê”.
Màu tím ưỡn mình lên tiếng:
“Chính ta mới đáng được tôn vinh và thần phục. Màu tím là màu của hoàng tộc và
quyền uy. Các vua chúa, các nhà lãnh đạo luôn chọn ta là biểu tượng cho
quyền lực và trí tuệ. Mọi người triều bái ta, lắng nghe và tuân lệnh ta”.
Cuối cùng bằng một giọng nói chậm
rãi nhưng đầy tính thuyết phục, màu chàm tự khẳng định mình: “Hãy nghĩ về ta,
màu sắc của sự im lặng. Có thể các ngươi đã bỏ quên và không chú ý đến sự
tồn tại của ta, nhưng thiếu ta, tất cả các ngươi chỉ có cái dáng vẻ bên ngoài.
Ta là hiện thân của suy tưởng, lương tâm, là sâu thẳm trong ý nghĩ. Tất cả các
ngươi đều cần ta để soi lại mình, để cân bằng cuộc sống và bình an trong tâm
tưởng”.
Đến đây thì tất cả các màu sắc đã
cùng nổi dậy, cố dùng miệng lưỡi để đánh bại các địch thủ của mình. Mỗi
màu đều tự tôn vinh mình là vua. Tiếng cãi vả, lấn át giọng nói của nhau
vang lên, to dần, và to dần. Bất thình lình có tiếng sấm sét và từ trên
trời rất cao, một vệt sáng rơi ngang làm chói loà các màu sắc nhỏ nhen giờ đây
đang nhắm nghiền đôi mắt sợ sệt. Mưa từ đâu chợt đến. Bắt đầu bằng
những giọt nhỏ, sau đó lớn dần, lớn dần, và rơi như trút nước. Tất cả các màu
sắc co rúm người. Chúng xích lại gần nhau, nép vào những màu sắc bên cạnh, cố
tìm cho mình chút che chở và hơi ấm đồng cảm.
Từ trên cao, tiếng mưa thì thầm:
“Những màu sắc khờ dại các ngươi. Các ngươi đã cố chứng minh điều gì? Tại
sao phải ra vẻ ta đây là quan trọng nhất. Chẳng lẻ các ngươi quên rằng,
mỗi người trong các ngươi đều có một giá trị như nhau, đều được tạo ra để phục
vụ đời sống con người, để góp phần tôn vinh thế giới muôn màu, muôn vẻ. Tại sao
không cùng nắm tay nhau và đến với nhau trong hoà bình”.
Các màu sắc thèn thẹn tìm bàn tay
nhau!
3.
CHUYỆN CÂY TÁO
Ngày xửa, ngày xưa có một cây táo to, một cậu bé rất
thích đến chơi với cây táo mỗi ngày. Nó leo lên ngọn hái trái ăn, trưa ngủ dưới
bóng cây. Nó yêu cây táo và cây táo cũng rất yêu nó.Thời gian trôi qua, cậu bé
đã lớn và không còn đến chơi với cây táo mỗi ngày.
Một ngày nọ, cậu bé đến cây táo với vẻ mặt buồn sầu,
cây táo reo lên. Cháu không còn trẻ con… Cháu cần tiền… hãy hái trái của ta và
bán sẽ có tiền.
Một hôm, cậu bé đã là một chàng thanh niên trở lại và
cây táo rất mừng… Ta không còn thời gian… Ta phải lo cho gia đình và ta đang
cầu một mái nhà… Hãy chặt cành của ta để dựng nhà… Cây táo buồn bã cô đơn.
Một ngày hè nóng nực, chàng trai – bây giờ đã là người
có tuổi quay lại và cây táo rất mừng… Ta cần một chiếc thuyền để cần thư giãn…
Hãy chặt thân ta mà làm thuyền…
Nhiều năm sau, chàng quay lại. Xin lỗi con trai của ta và ta
chẳng có gì cho cậu nữa. Không còn táo, cháu đâu còn răng nữa mà ăn. Ta cũng
chẳng còn cành để con leo trèo nữa. Cháu đã quá già rồi.
Ta thật sự chẳng giúp gì cho cậu
nữa, cái duy nhất còn lại là bộ rễ đang chết dần mòn của ta, cây táo nói trong
nước mắt.
Cháu chẳng cầu gì nhiều, chỉ cần
một chỗ ngồi nghỉ. Cháu đã quá mệt mỏi sau những năm tháng đã qua, ôi thì cái
gốc cây già cỗi này là một nơi rất tốt để cho cậu ngồi dựa vào và nghỉ ngơi,
hãy đến đây với ta. Chàng trai ngồi xuống và cây táo mừng rơi nước mắt.
Đây là câu chuyện của tất cả mỗi
người chúng ta. Cây táo là cha mẹ chúng ta, khi chúng ta còn trẻ chúng ta thích
chơi với cha mẹ. Khi lớn lên chúng ta bỏ họ mà đi và chỉ quay trở về khi ta cần
họ giúp đỡ. Bất kể khi nào, cha mẹ vẫn luôn sẵn sàng nâng đỡ chúng ta để ta
được hạnh phúc.
Chúng ta có thể nghĩ cậu bé rất
bạc bẽo với cây táo, và đó cũng là cách mà chúng ta đang đối xử với cha mẹ đấy.
4.
CÔ GÁI TRONG CỬA HÀNG BÁN
ĐĨA
Có một cậu thanh niên 18 tuổi từ
lâu mắc một căn bệnh ung thư không thể chữa khỏi. Căn bệnh có thể cướp đi mạng
sống của cậu bất cứ lúc nào. Suốt ngày cậu chỉ quanh quẩn trong nhà với bàn tay
chăm sóc và tình yêu thương vô bờ bến của bà mẹ. Hầu như cậu không đi ra ngồi,
nhưng ở nhà mãi cũng buồn nên một hôm cậu xin phép đi ra phố.
Cậu đi đến cuối phố nơi có rất
nhiều cửa hàng. Khi đi ngang qua một cửa hàng bán băng đĩa, cậu nhìn thoáng vào
một giây rồi lại bước đi tiếp, chợt cậu đứng khựng lại rồi như sực nhớ ra điều
gì đó, cậu quay gót nhìn lại cửa hàng một lần nữa và ngay lập tức cậu hiểu rằng
thế nào là tiếng sét ái tình. Cậu mở cửa bước vào, mắt không nhìn gì ngoài cô
gái trạc tuổi cậu. Cậu bước đến gần hơn, gần hơn nữa cho đến lúc cậu đứng ngay trước
quầy hàng của cô gái.
Cô gái nhìn lên hỏi: “ Anh cần gì
ạ?”.
Cô mỉm cười và cậu nghĩ rằng đó
là nụ cười đẹp nhất cậu chưa từng thấy. Cậu muốn hôn cô gái ngay lúc đó.
Cậu trả lời: “ Ừm… à… tôi muốn
mua một đĩa CD”.
Cậu lấy đại một đĩa rồi trả tiền.
“ Anh có cần gói lại không ạ?”.- Cô gái nhẹ nhàng hỏi, đôi môi lại nở nụ cười duyên
dáng.
Cậu gật đầu, cô gái đi ra phía sau rồi quay lại với
đĩa CD đã được gói cẩn thận trao cho cậu. Cậu nhận đĩa, bước ra khỏi cửa
hàng.Từ hôm đó, ngày nào cậu cũng đến cửa hàng mua một chiếc CD và cô gái lại
gói thật đẹp. Cậu đem chiếc đĩa về cất vào tủ, Cậu còn quá e thẹn, không dám
mời cô đi uống nước dù cậu rất muốn. Bà mẹ biết chuyện này và bảo cậu con trai
hãy can đảm ngỏ lời với cô gái.
Cuối cùng có một ngày cậu lấy hết can đảm đi đến cửa
hàng. Lại mua một chiếc đĩa CD như mọi ngày và cô gái lại gói cẩn thận. Cậu đưa
tay nhận đĩa từ cô gái và nhân lúc cô không để ý, cậu lại vội vàng để lại số
điện thoại lên bàn rồi bỏ chạy…
RRRREEEEENG…
Người mẹ nhất điện thoại. Đầu dây bên kia chính là cô
gái bán đĩa CD. Cô xin gặp chàng trai, bà mẹ khóc nức nở: “ Cháu không biết gì
sao? Con trai bác vừa qua đời hôm qua…”.
Thoáng sững sờ bên đầu dây bên kia rồi đường dây im
lặng, chỉ có tiếng khóc của bà mẹ. Tối hôm đó, bà mẹ bước vào phòng con trai
mình. Bà mở tủ quần áo của con ra vì muốn thấy từng bộ đồ con bà đã mặc. Ngăn
tủ mở ra, trước mắt bà là hàng chồng đĩa CD, tất cả đều còn nguyên chưa bóc ra.
Bà rất ngạc nhiên và cầm lên một chiếc, bắt đầu mở giấy gói ra. Bên trong lớp
giấy gói là một chiếc CD và một mảnh giấy nhỏ rơi xuống.
Mảnh giấy ghi “ Xin chào… Em nghĩ anh đáng yêu lắm.
Anh có muốn đi dạo với em không? Thương, Jacquelyn”.
Người mẹ mở một đĩa khác… Lại có một mảnh giấy khác
với dòng chữ: “ Xin chào… Em nghĩ anh đáng yêu lắm. Anh có muốn đi dạo với em
không? Thương, Jacquelyn.”
5.
CUỘC ĐỜI TƯƠI ĐẸP
Khi nhìn thấy cụm bồ công anh mọc trong vườn, tôi cho
chúng là cỏ dại và tìm cách nhổ đi ngay. Bọn trẻ lại rủ nhau kết vòng hoa bồ
công anh tặng Mẹ hay đôi khi chỉ thích thú phù miệng thổi tung nhũng cánh hoa
vàng nhỏ li ti lên trời như là cách … bói ước mơ.
Khi chạm phải một gả say trên đường tự dưng mỉm cười
ngu ngơ với mình, tôi lập tức né xa, tay giữ chặt ví, biết đâu gả lại có ý định
xấu. Bọn trẻ rất vô tư, chúng chỉ thất người nào mỉm cười với mình là mỉm cười
đáp lại ngay …
Khi radio phát lên bài hát mà mình yêu thích, tôi đã
thấy mình quá già để có thể ngâm nga theo giai điệu nên chỉ ngồi im lặng gật gù
lắng nghe. Bọn trẻ thì khác, chỉ cần bật nhạc lên là như chúng ở vào một thế
giới khác. Chúng dang hai tay như bay, mắt nhắm nghiền, nhúng nhảy hay quay
vòng ngất ngây theo nhạc đến mức có thể ngã lăn ra sàn nhà cười vang giòn giã.
Mỗi đêm cầu nguyện, tôi xin Chúa hãy ban cho tôi thêm
cái này, thêm cái nọ. Bọn trẻ nghịch ngợm hơn, chúng thì thầm “ Chào Chúa! Cảm
ơn vì đã ban cho chúng con đồ chơi và những đứa bạn đáng yêu.Hãy lấy cây gậy
của Người xua tan những giấc mơ xấu để tối nay con được ngủ ngon. Thiên đàng
chắc chắn đẹp lắm phải không ạ? Nhưng chúng con luôn muốn được ở với bố mẹ
hơn!!!”
Trên đường gặp phải một vũng bùn, tôi cố né chân đểbùn
khỏi bết lên quần áo, tôi lo giầy mọi người lấn bùn và làm bẩn cả thảm. Bọn trẻ
mơ mộng hơn, chúng vốc từng vốc bùn chơi xây cầu hoặc thậm chí đào lung tung hy
vọng tìm ra vài chú …giun đất …
Khi tôi nhìn cuộc sống qua lăng kính trẻ thơ, tôi tận
hưởng cuộc sống trong những điều nhỏ bé để khi quay lưng nhìn lại, tôi cảm thấy
cuộc sống thật sự tuyệt vời ….
Hãy học cách sống trong mỗi giây phút, mỗi ngõ ngách
của cuộc sống như tôi đã học cách yêu tha thiết cuộc sống này từ chính các con
tôi …
6. ĐIỀU ĐÁNG
SỢ NHẤT
Điều đáng sợ nhất trong cuộc sống không phải là cái
chết, mà là bị quên lãng … bị xem là hạt bụi sau những vòng hào quang rực rỡ.
Là khi người bạn yêu dấu nhất … từ bỏ tấm chân tình
của bạn để chạy theo những điều hư ảo.
Là khi bạn bày tỏ nổi niềm sâu kín nhất với một người
và bị cươi vào mặt.
Là khi người bạn thân quá bận rộn với cuộc sống đã
không thể an ủi bạn khi bạn cần được nâng đỡ tinh thần.
Là khi dường như không còn ai trên cõi đời quan tâm
đến bạn. Cuộc sống vốn luôn đầy ấp những niềm đau, liệu có bao giờ độ lượng
hơn. Bao giờ mọi người biết qua tâm đến người khác và nhín chút thời giờ cho
nhưng người đang cần giúp đỡ.
Mỗi người chúng ta điều có một vai diễn trên sàn diễn
của cuộc đời.
Mỗi người chúng ta điều có trách nhiệm với mọi người
xung quanh, nói với họ rằng chúng ta yêu mến họ.
Nếu bạn không quan tâm đến người khác, bạn sẽ không bị
trừng phạt đâu, đơn giản bạn chỉ bị lãng quên, hững hờ y như bạn đã từng đối với
người khác.
Những dòng trên đây được viết bởi một cô gái trẻ đã tự
tìm đến cái chết cách đây không lâu.
Vậy từ hôm nay, chúng ta hãy tập thói quen bày tỏ sự
quan tâm đến người khác. Đâu mất gì khi chúng ta mỉm một nụ cười, siết chặt một
bàn tay, thốt lên một lời khích lệ hoặc đơn giản nói rằng chúng ta muốn lắng
nghe.
7. GIÁ TRỊ
CỦA THỜI GIAN
Một kỹ sư đã tính ra được rằng với một thanh sắt nặng
5kg, chúng ta có thể làm được một trong những việc sau đây :
- Nếu
làm đinh sẽ bán được 10 USD.
- Nếu làm kim may sẽ bán được 300 USD.
- Còn
nếu dùng làm những cái lò xo đồng hồ sẽ đem lại 25.000 USD.
Mỗi ngày đều cho ta 24 giờ bằng nhau, cò sử dụng những
“nguyên liệu”đó như thế nào, dùng chúng để làm gì là tuỳ thuộc vào chúng ta.
Thời gian là một trong những thứ hiếm hoi duy nhất mà
khi đã mất rồi chúng ta không thể nào tiềm lại được .Tiền bạc mất đi có thể
tiềm lại được. Ngay cả sức khoẻ nếu có mất đi cũng có khả năng phục hồi
được.Nhưng thời gian sẽ không bao giờ quay bước trở lại .
Không có cụm từ nào tai hại cho bằng ba chữ “giết thời
gian”. Nhiều người tìm những thú vui, những việc làm để mong giết thời
gian.Thật ra chúng ta được ban cho thời gian là để sử dụng chứ không phải để
giết.
Bạn có nhận ra được giá trị thời gian.
8. HAI BIỂN
HỒ
Người ta bảo ở Palestin có hai biển hồ. Biển hồ thứ
nhất gọi là biển chết. Đúng như tên gọi, không có sự sống nào ở bên trong cũng
như xung quanh biển hồ này, không có một loài cá nào có thể sống trong hồ này
mà người uống phải cũng bị bệnh. Ai ai cũng không muốn sống ở gần đó. Biển thứ
hai là Galilê. Đây là biển hồ thu hút rất nhiều khách du lịch. Nước ở hồ lúc
nào cũng trong xanh mát rượi, con người có thể uống được mà cá cũng sống được.
Nhà cửa cất rất nhiều ở đây. Vườn cây xanh tốt nhờ nguồn nước này.
Nhưng điều kỳ lạ là hai biển hồ này đều đón nhận nguồn
nước từ sông Gio-dan. Nước sông Gio-dan đổ vào biển chết, biển chết đón nhận và
giữ lại cho riêng mình mà không chia sẻ nên nước trong biển chết trở nên mặn
chát. Biển hồ Galilê cũng đón nhận nguồn nước từ sông Gordan rồi từ đó tràn qua
các hồ nhỏ và sông lạch, nhờ vậy mà nước trong biển hồ này luôn sạch và mang
lại sự sống cho cây cối, muôn thú và con người.
Một định lý trong cuộc sống mà ai ai cũng đồng tình.
Một ánh lửa chia sẻ là một ánh lửa lan tỏa. Một đồng tiền kinh doanh là một
đồng tiền sinh lời. Đôi môi có hé mở mới thu nhận được nụ cười. Bàn tay có rộng
mở và trao ban, tâm hồn mới tràn ngập niềm vui và hạnh phúc.
Thật bất hạnh cho ai cả cuộc đời chỉ biết giữ cho
riêng mình. Sự sống trong họ rồi cũng sẽ chết dần chết mòn như nước trong lòng
biển chết.
9. HÃY LÀ
CHÍNH BẠN
Hãy tự tin khi một mình đối diện với bão táp cuộc đời,
nhưng cũng đừng từ ti khi phải nhờ đến sự giúp đỡ của những bàn tay thân ái.
Hãy hào phóng với những người cần giúp đỡ, nhưng hãy dè
sén với chính bản thân mình.
Hãy tỉnh táo nhận thức giới hạn của bản thân, nhưng
hãy cứ mơ mộng để tin vào phép lạ
Hãy gieo rắc niềm vui và chia sẻ nỗi buồn với những
người chung quanh.
Hãy dẫn đường cho những người lạc lối và hãy để cho
người khác dẫn dắt khi phân vân giữa bao lối rẽ cuộc đời.
Hãy là người đầu tiên chúc mừng chiến thắng của đối
phương và hãy là người sau cùng lên tiếng về sự sai lầm của người cộng sự.
Hãy chuẩn bị cho từng bước đi để đừng vấp ngã vã hãy
định rõ mục tiêu để đừng lạc bước sai đường.
Hãy yêu người yêu bạn, và hãy yêu những người … không
yêu bạn vì mọi việc điều có thể thay đổi.
Và sau cùng hãy là chính bạn.
10. HÃY LÀ
CHÍNH BẠN
Hãy tự tin khi một mình đối diện với bão táp cuộc đời,
nhưng cũng đừng từ ti khi phải nhờ đến sự giúp đỡ của những bàn tay thân ái.
Hãy hào phóng với những người cần giúp đỡ, nhưng hãy
dè sén với chính bản thân mình.
Hãy tỉnh táo nhận thức giới hạn của bản thân, nhưng
hãy cứ mơ mộng để tin vào phép lạ
Hãy gieo rắc niềm vui và chia sẻ nỗi buồn với những
người chung quanh.
Hãy dẫn đường cho những người lạc lối và hãy để cho
người khác dẫn dắt khi phân vân giữa bao lối rẽ cuộc đời.
Hãy là người đầu tiên chúc mừng chiến thắng của đối
phương và hãy là người sau cùng lên tiếng về sự sai lầm của người cộng sự.
Hãy chuẩn bị cho từng bước đi để đừng vấp ngã vã hãy
định rõ mục tiêu để đừng lạc bước sai đường.
Hãy yêu người yêu bạn, và hãy yêu những người … không
yêu bạn vì mọi việc điều có thể thay đổi.
Và sau cùng hãy là chính bạn.
Khi Chúa Nói...
Maranatha sưu tầm
Một người thì thầm: “Lạy Chúa, xin hãy nói với con.”
Và một chim chiền chiện hót. Nhưng ông không buồn nghe.
Ông lại hô to:“Lạy Chúa, xin hãy nói với con.”Và sấm
sét nổ ngang trời. Nhưng ông chẳng lắng nghe.
Ông bỗng nhìn quanh và nói: “Xin cho con nhìn thấy
Chúa.” Và một ngôi sao lấp lánh sáng ngời. Ông cũng không hề lưu tâm.
Và ông thét lên: “Xin cho con thấy phép lạ!” Một sự
sống ra đời. Nhưng ông không hề biết.
Rồi ông khóc than tuyệt vọng: “Xin chạm đến con, và
cho con biết Chúa đang hiện diện.”
Ngay lúc đó, Chúa cúi xuống chạm vào ông. Nhưng ông đuổi
con bướm và bỏ đi nơi khác.
Đừng bao giờ bỏ lỡ một hồng ân, vì hồng ân đó không
bao giờ được gói ghém trong bao bì bạn mong đợi. (Luca 2: 8-20)
11. MẸ LẠNH
LẮM PHẢI KHÔNG
Vào một đêm trước Giáng sinh, một thiếu phụ mang thai
lần bước đến nhà người bạn nhờ giúp đỡ. Con đường ngắn dẫn đến nhà người bạn có
một con mương sâu với cây cầu bắc ngang. Người phụ nữ trẻ bổng trợt chân chúi
về phía trước, cơn đau đẻ quặn lên trong chị. chị hiểu rằng mình không thể đi
xa hơn được nữa, chị liền bò về phía bên dưới cầu.
Đơn độc dưới chân cầu, chi đã sinh một bé trai. Không
có gì ngoài những chiếc áo bông dày đang mặc, chị lần lượt gỡ bỏ áo quần và
quấn quanh mình đứa con bé xíu, vòng từng vòng giống như một cái kén. Thế rồi,
tìm thấy một miếng bao tải, chị trùm vào người và kiệt sức bên cạnh con.
Sáng hôm sau, một phụ nữ trẻ lái xe đến gần cầu, chiếc
xe bổng chết máy. Bước ra khỏi xe và băng qua cầu, bà nghe một tiếng khóc yếu
ớt ở bên dưới. Bà chui xuống cầu để tìm. Nơi đó bà tìm thấy một đứa trẻ nhỏ
xíu, đói lã, nhưng vẫn còn ấm còn bà mẹ đã chết cóng.
Bà đem đứa bé về và nuôi dưỡng. Khi lớn lên cậu bé
thường hay đòi mẹ nuôi kể lại câu chuyện đã tìm thấy mình. Vào một ngày lễ
Giáng sinh, đó là sinh nhật thứ 12, cậu bé nhờ mẹ nuôi đưa đến mộ người mẹ tội
nghiệp. Khi đến nơi, cậu bảo mẹ nuôi ở xa trong lúc cậu cầu nguyện. Cậu bé đứng
cạnh ngôi mộ, cúi đầu và khóc. Thế rồi cậu bé bắt đầu cởi quần áo. Bà mẹ nuôi
đứng nhìn sững sờ khi cậu cởi bỏ tất cả và đặt lên mộ mẹ mình.
Chắc là cậu không thể cởi bỏ tất cả. Bà mẹ nuôi nghĩ
cậu sẽ lạnh cóng. Song cậu bé đã cởi bỏ tất cả và đứng run rẩy. Bà mẹ nuôi đến
bên cạnh và bảo cậu mặc đồ trở lại. Bà nghe cậu bé gọi người mẹ mà cậu chưa bao
giờ biết: “Mẹ đã lạnh hơn con lúc này, phải không mẹ”. Và cậu bé oà khóc.
12. CUỘC
SỐNG VÀ NHỮNG VA ĐẬP
Hãy nghe một viên sỏi kể về nguồn gốc của mình: “Tôi
vốn là một tảng đá khổng lồ trên núi cao, trải qua bao năm tháng dài đăng đẳng
bị mặt trời nung đốt, người tôi đầy vết nứt. Tôi vỡ ra và lăn xuống núi, mưa
bão và nước lũ cuốn tôi vào sông suối.
Do liên tục bị va đập, lăn lộn, tôi bị thương đầy
mình. Nhưng rồi chính những dòng nước lại làm lành những vết thương của tôi. Và
tôi trở thành một hòn sỏi láng mịn như bây giờ”.
Bạn nghĩ gì khi nghe câu chuyện trên? Cảm thấy lý thú
với chuyến đi của hòn sỏi hay xúc động trước ánh mắt lạc quan của nó đối với
cuộc đời đầy biến động? Đã bao giờ bạn thấy được rằng chính những chông gai mới
tạo nên những hình hài đẹp và ấn tượng, dù là hình hài được tạo bởi chính những
vết thương và sự đớn đau?
Có thể là bạn, có thể là tôi, cuộc sống chẳng bao giờ
chỉ mang đến nỗi đau, cũng chẳng bao giờ chỉ mang đến niềm hạnh phúc. Vượt qua
được gian khổ, vượt qua những cuộc thử thách, vượt qua được những nỗi đau là
bạn đã tự làm hoàn thiện chân dung mình.
Cuộc sống là vô vàn những điều biến động. Vì vậy, cho
dù trong khó khăn hay trong hạnh phúc, cũng mong bạn luôn nhớ cuộc hành trình
của hòn sỏi để sống tự tin hơn, để mang những yêu thương xoa dịu và làm lành
những vết thương. Sự va đập của cuộc sống chẳng có gì đáng sợ đâu bạn ạ!
13. MỘT CHÚT
TRONG CUỘC ĐỜI.
Bạn hay xem thường những điều nhỏ bé trong cuộc sống?
Bạn cho nó chỉ là một chút không đáng quan tâm ? Không đâu bạn ạ.
Một chút những viên đá nhỏ có thể tạo thành một ngọn
núi lớn.
Một chút những bước chân có thể đạt đến hàng dặm.
Một chút hành động của tình yêu thương và lòng tử tế
cho thế giới những nụ cười tươi thắm nhất.
Một chút lời an ủi có thể làm dịu bớt những đau thương
to tát.
Một chút ôm siết ân cần có thể làm khô đi những giọt
nước mắt.
Một chút ánh sáng từ những ngọn nến có thể làm đêm
không còn tối nữa.
Một chút ký ức, kỷ niệm có thể hữu ích cho nhiều năm
sau.
Một chút những giấc mơ có thể dẫn đường cho những công
việc vĩ đại.
Một chút khát vọng chiến thắng có thể mang đến thành
công.
Đó là những cái một chút nhỏ bé có thể mang đến niềm
hạnh phúc lớn nhất cho cuộc sống của chúng ta.
Nào, bây giờ chúng mình sẽ đi cùng gặt những ai đã
trao tặng cho chúng nình những cái một chút đó và nói với họ rằng: “Cảm ơn bạn
vì tất cả những một chút mà bạn đã giúp đỡ cho tôi.”
14. MỘT LY
SỮA
Một cậu bé nghèo làm nghề bán hàng rong để kiếm tiền
ăn học. Một ngày nọ nhận thấy mình chỉ còn mỗi một hào mà bụng đang đói. Cậu
định bụng sẽ sang nhà kế bên xin một bữa ăn. Một phụ nữ trẻ đã ra mở cửa. Bối
rối trước cuộc gặp gỡ không chờ đợi này, nên thay vì xin ăn cậu lại xin uống.
Người phụ nữ đoán là cậu đang đói bèn mang cho cậu một ly sữa lớn.
Cậu chậm chạp nhấp từng ngụm sữa rồi hỏi: Cháu sẽ trả
cô bao nhiêu ạ?
Người phụ nữ trả lời: cháu không nợ cô cái gì cả. Mẹ
cô đã dạy không bao giờ nhận tiền trả cho lòng tốt.
Cậu bé cảm kích đáp: cháu sẽ biết ơn cô từ sâu thẳm
trái tim cháu.
Khi ra đi cậu cảm thấy khoẻ khắn hơn và niềm tin của
cậu vào con người như cũng mãnh liệt hơn. Trước đó, cậu gần như muốn đầu hàng
số phận.
Nhiều năm sau người phụ nữ bị ốm nặng. Các Bác sĩ địa
phương đành bó tay. Họ chuyển bà đến Thành Phô lớn để các chuyên gia nghiên cứu
căn bệnh lạ lùng này. Tiến sĩ Howard Kelly được mời đến tham vấn. Khi ông nghe
tin thị trấn nơi người phụ nữ ở, một tia sáng ánh lên trong mắt ông. Ngay lập
tức ông khoát áo và đi ngay đến phòng bệnh của người phụ nữ nọ. Ong nhận ra ân
nhân của mình năm xưa. Quay về phòng hội chuẩn, ông quyết định sẽ dốc hết sức
để cứu sống bệnh nhân này. Và cuối cùng nổ lực của ông đã được đền bù.
Tiến sĩ Howard Kelly đề nghị phòng y vụ chuyển cho ông
hoá đơn viện phí của ân nhân để xem lại. Ông viết vài chữ ở bên lề của tờ biên
lai và cho chuyển nó đến người phụ nữ. Bà nhìn tờ hoá đơn, biết rằng mình sẽ
thanh toán nó cho đến hết đời mới xong. Bỗng nhiên có cái gì ở đó bên lề khiến
bà chú ý và bà đọc được những dòng chữ này: “ Trị giá hoá đơn bằng một ly sữa”.
Ký tên: Tiến sĩ Howard Kelly.
15. MỘT
CHUYỆN TÌNH
Một hôm, tôi dậy sớm xem hừng đông ló dạng.
Ôi, công trình Thiên Chúa đẹp không bút nào tả xiết.
Mắt ngắm nhìn, tôi ngợi khen Thiên Chúa vì kỳ công của
Người.
Tôi ngồi đấy, và thấy rằng Chúa đang hiện diện.
Người hỏi tôi: “Con yêu mến Ta không?”
Tôi đáp lại:
“Lẽ tất nhiên, Lạy Chúa! Chúa là Thiên Chúa và Đấng
Cứu Độ con”
Và Người hỏi: “Nếu con mang khuyết tật, con còn mến ta
không?”
Tôi ngỡ ngàng. Tôi nhìn xuống tay chân và toàn bộ hình
hài rồi nghĩ rằng
có bao điều tôi sẽ không làm được, những điều tôi thấy
là đương nhiên.
Và tôi trả lời: “Hẳn là sẽ khó, Lạy Chúa, nhưng con
vẫn yêu Chúa”
Rồi Người lại hỏi: “Nếu con mù, con vẫn còn yêu các
tạo vật của Ta không?”
Làm sao yêu một điều mình không thấy?
Và tôi nghĩ đến bao nhiêu người mù trên thế giới,
và biết bao người như họ vẫn yêu mến Chúa và tạo vật
Người.
Thế nên tôi đáp lời: “Nghĩ như thế thật đau, nhưng con
vẫn yêu Người”
Rồi Người tiếp tục hỏi: “Nếu con điếc, con còn lắng
nghe Lời Ta không?”
Làm sao nghe được điều gì nếu tai mình bị điếc?
Rồi tôi chợt hiểu. Nghe Lời Chúa không chỉ bằng đôi
tai, mà bằng cả tấm lòng.
Tôi trả lời: “Thật khó lòng, nhưng con vẫn yêu mến Lời
Người.”
Và rồi Người lại hỏi: “Nếu con câm, con vẫn còn ca
tụng Danh Ta?”
Làm sao ca hát khi mình không còn được cất tiếng?
Nhưng tôi nhận ra rằng: Chúa muốn ta vang ca lên từ
trái tim và tận đáy tâm hồn.
Tiếng ca hát của ta có thế nào cũng được. Và ngợi khen
Chúa không chỉ là hát ca, nhưng trong những ngày gian nan, ta vẫn ca ngợi Chúa
bắng cách cảm tạ Người.
Vì thế tôi mới nói: “Dù con không thể hát, con vẫn còn
ngợi ca Chúa”
Tôi nghĩ rằng mình đã trả lời hay, nhưng...
Thiên Chúa hỏi: “THẾ VÌ SAO CON PHẠM TỘI?”
Tôi trả lời: “Vì con chỉ là con người. Con chưa phải
trọn lành.”
“THẾ SAO KHI YÊN ỔN CON ĐI XA TA THẾ?
SAO KHI NGUY NAN CON
MỚI CẦU NGUYỆN HẾT LÒNG?”
Tôi câm miệng. Tôi chỉ còn biết khóc.
Chúa lại tiếp tục hỏi: “Sao con chỉ hát với cộng đoàn
và trong buổi tĩnh tâm?
Sao con chỉ kiếm tìm Ta trong thời gian thờ phượng?
Sao con cầu xin bao nhiêu thứ chỉ vì bản thân con?
Sao con cầu xin mà thiếu lòng xác tín?
Lệ trào mi chảy xuống má của tôi.
“Sao con xấu hổ về Ta?
Sao không rao giảng cho ra Tin Mừng?
Sao khi gặp gian truân,
con khóc lóc với người khác trong khi Ta trao vai mình
cho con khóc?
Sao con chối từ khi Ta cho con cơ hội phục vụ Danh
Ta?”
Tôi muốn trả lời, nhưng biết nói gì đây?
“Ta ân ban cho con sự sống, không phải để con vứt bỏ.
Ta ân ban cho con tài năng để phục vụ, nhưng con vẫn
quay lưng.
Ta mặc khải Lời cho con, nhưng con không thêm gì trong
hiểu biết.
Ta nói khó với con, nhưng con cứ bịt tai.
Ta chúc phúc cho con, nhưng con hướng mắt nhìn nơi
khác.
Ta sai tôi tớ đến với con, nhưng con ngồi yên khi họ
bị đuổi xua.
Ta nghe lời con cầu và đã nhậm lời mọi điều con cầu
khẩn.
“CON CÓ THỰC SỰ YÊU MẾN TA CHĂNG?”
Tôi không thể trả lời. Làm sao trả lời đây? Tôi vô
cùng bối rối.
Không còn lời biện bạch. Tôi có thể nói gì đây?
Lòng kêu thét và mắt tôi đẫm lệ,
Tôi trình Người: Lạy Chúa, xin thứ tha. Con không xứng
làm con của Chúa.”
Chúa đáp lời: “Ân Huệ của Cha đấy, con ơi”
Tôi bèn hỏi: “Sao Chúa vẫn tha thứ cho con? Sao lại
yêu con đến thế?”
Chúa trả lời: “ Vì con là công trình Sáng Tạo của Ta.
Con là con của Ta. Ta chẳng thể nào bỏ rơi con.
Khi con khóc, Ta đồng cảm và cùng khóc với con.
Ta cùng cười với con, khi con reo vui hớn hở.
Khi con xuống tinh thần, Ta luôn khích lệ con.
Ta nâng con dậy, khi con vấp ngã,
Khi con mệt mỏi, Ta bồng bế con.
Ta sẽ ở cùng con cho đến ngày sau cùng, và sẽ yêu
thương con mãi mãi.”
Chưa bao giờ tôi khóc nhiều như thế.
Làm sao tôi từng có thế sống dửng dưng?
Làm sao tôi đã xúc phạm Chúa thật nhiều?
Tôi hỏi Chúa: “Chúa thương con đến mức độ nào?”
Chúa đưa tay ra và kìa dấu đinh xuyên thủng.
Tôi gục đầu dưới chân Chúa Kitô, Đấng Cứu Độ tôi,
Và lần đầu tiên trong đời, tôi nguyện cầu thực sự.
SAO PHẢI ĐỢI.
Sao phải đợi một nụ cười mới trở nên thật xinh tươi?
Sao phải đợi đến lúc cô đơn mới nhận ra giá trị của
một người bạn?
Sao phải đợi được yêu rồi mới đem lòng yêu người ?
Sao phải đợi có một chỗ làm tốt mới bắt đầu công việc?
Sao phải đợi có thật nhiều rồi mới chia sẻ một chút?
Sao phải đợi thất bại mới nhớ đến một lời khuyên?
Sao phải đợi một nổi đau rồi mới nhớ đến một lời ước
nguyện?
Sao phải đợi có thời gian mới đem sức mình ra phục vụ?
Bạn ơi, Sao phải đợi ? Bởi có thể rằng bạn không biết
bạn sẽ đợi đến bao lâu.
SỰ BÌNH AN.
Một vị vua treo giải thưởng cho nghệ sĩ nào vẽ được
một bức tranh đẹp nhất về sự bình yên. Nhiều họa sĩ đã cố công. Nhà vua ngắm
tất cả tất cả các bức tranh nhưng chỉ thích có hai bức và ông chỉ chọn
lấy một.
Một bức tranh vẽ hồ nước êm ả, mặt hồ là tăm gương
tuyệt mỹ vì có những ngọn núi cao chót vót bao quanh. Bên trên là bầu trời
trong xanh với những đám mây trắng mịn màng. Tất cả những ai ngắm bức tranh này
đều cho rằng đây là bức tranh bình yên thật hoàn hảo.
Bức tranh kia cũng có những ngọn núi, nhưng những ngọn
núi này trần trụi và lỏm chỏm đá. Ở bên trên là bầu trời giận dữ đổ mưa như
trút kèm theo sấm chớp. Đổ xuống vách núi là dòng thác nổi bọt trắng xóa. Bức
tranh này trong thật chẳng bình yên chút nào. Nhưng khi nhà vua ngắm nhìn, ông
thấy đằng sau dòng thác là một bụi cây nhỏ mọc lên từ một khe nứt của một tảng
đá. Trong bụi cây một con chim mẹ đang xây tổ ở đó giữa một dòng thác trút
xuống một cách giận dữ, con chim mẹ đang an nhiên đậu trên tổ của mình … bình
yên thật sự.
“Ta chấm bức tranh này”. Nhà vua công bố. Sự bình yên
không có nghĩa là một nơi không có tiếng ồn ào, không khó khăn, không mệt nhọc.
Bình yên có nghĩa ngay chính khi đang ở trong phong ba bão táp ta vẫn cảm thấy
sự yên tĩnh trong trái tim. Đó mới chính là ý nghĩa thật sự của “sự bình yên”.
16. TẠI SAO
PHỤ NỮ KHÓC?
Một cậu bé hỏi mẹ: Tại sao Mẹ lại khóc?
Người Mẹ đáp: vì Mẹ là một phụ nữ. Con không hiểu. Cậu
bé thốt lên. Người Mẹ ôm chặt con và âu yếm: con không bao giờ hiểu được, nhưng
nó là thế đấy. Thời gian trôi qua, cậu lại hỏi Cha. Sao Mẹ lại khóc hể Cha? Tất
cả phụ nữ điều như thế con ạ? Người Cha mỉm cười đáp. Cậu lớn dần và vẫn đặt
câu hỏi: Tại sao phụ nữ lại khóc.
Rồi anh gặp một nhà hiền triết. Nghe hỏi, nhà hiền
triết trả lời: “Khi Thượng Đế tạo ra phụ nữ, Người phải làm cho họ thật đặc
sắc. Người làm cho đôi vai của họ thật cứng cáp để che chở được cả thế giới,
đôi tay họ mát lạnh để che chở sự yêu thương và Người cho họ một sức mạnh tiềm
ẩn để mang nặng đẻ đau.
Người cho họ một sự dũng cảm để nuôi dưỡng và chăm sóc
gia đình, người thân, bạn bè … và dù có nhọc nhằn đến mấy đi nữa không bao giờ
than thở … Người cho họ tình cảm để họ yêu thương con cái ngay cả những
lúc con cái gây cho họ đau khổ. Người cho họ sức mạnh để chăm sóc người chồng
của họ tránh vấp ngã vì Người tạo dựng họ từ xương sườn đàn ông để bảo vệ trái
tim của anh ta. Người cho họ sự khôn ngoan để biết rằng một người chồng tốt sẽ
không bao giờ làm tổn thương vợ mình, hiểu rõ sự chịu đựng của người phụ nữ và
cô ta luôn thấp thoáng sau mỗi thành công của người chồng.
Để làm được những việc nhọc nhằn đó, Người cũng đã cho
họ giọt nước mắt để rơi, để họ sử dụng bất cứ lúc nào và đấy cũng là điểm yếu
duy nhất của họ khi con thấy họ khóc, hãy nói với họ con yêu họ biết bao và nếu
họ vẫn khóc, con hãy làm cho trái tim họ được bình an.
17. TÌNH BẠN
Hai người bạn đi trên con đường vắng vẻ. Đến một đoạn,
họ có cuộc tranh luận khá gay gắt và một người đã không kiềm chế được và giơ
tay tát vào mặt bạn mình. Người kia bị đau nhưng không hề nói một lời. Anh lấy
tay viết lên cát: “ Hôm nay, người bạn thân nhất của tôi đã tát vào mặt tôi.”
Họ tiếp tục đi đến một con sông, họ dừng lại và tắm ở
đó. Anh bạn kia không may bị vọp bẻ và suýt chết đuối, may mà được người bạn cứu
được. Khi hết sợ, anh lấy tay viết lên đá: “Hôm nay, người bạn thân nhất đã cứu
sống tôi.”
Anh bạn kia ngạc nhiên hỏi: Tại sao khi tôi đánh anh,
anh viết lên cát, còn bây giờ anh viết lên đá.
Mỉm cười anh trả lời: “Khi một người bạn làm chúng ta
đau, chúng ta hãy viết điều đó trên cát gió sẽ thổi bay chúng đi cùng với sự
tha thứ … và khi có điều gì to lớn hơn xảy ra, chúng ta nên khắc nó lên đá như
khắc sâu vào ký ức trái tim, nơi không ngọn gió nào có thể xoá nhoà được…”
Hãy học cách viết lên đá và cát.
18. TÌNH YÊU
VÀ ĐÔI CÁNH
Ngày xưa có một cô gái sống cô đơn trong ngôi nhà gỗ
cạnh một cánh rừng. Một hôm trong lúc dạo chơi cô bỗng thấy hai chú chim non
mất mẹ đang thoi thớp trong tổ trên một chạc cây. Lập tức cô đem chúng về nuôi.
Với sự chăm sóc chan chứa tình thương của cô, hai chú chim ngày càng lớn lên và
xinh đẹp. Mỗi sáng chúng cất tiếng líu lo để chào cô.
Một ngày kia cô quên cài cửa lồng. Thế là một chú chim
liều bay ra khỏi lồng và nó chưa bay đi hẳn mà lại luyện vài vòng như muốn chào
cô lần cuối. Cô gái buồn bã nhìn theo. Cô không muốn phải rời xa nó. Cô không
muốn tình yêu của cô bay mất, nên khi con chim bay thật gần cô liền với tay túm
lấy nó thật mạnh. Cô sung sướng và giữ chặt nó trong tay và sau một lúc, cô cảm
thấy con vật yêu quí của cô bỏng trở nên mềm nhủn trên tay. Cô hốt hoảng xoè
tay ra và bàng hoàng nhận thấy con chim đã khép mắt qua đời. Nó đã chết bởi
chính tình yêu mà cô dành cho nó. Cô thẫn thờ nhìn con chim sẻ bạn còn lại
trong lồng và bắt đầu mượn tượng rằng nó cần được tự do bay vút trên bầu trời.
cô liền tiến đến cái lồng và nhẹ nhàng tung chú chim vào không trung. Nó lượn
quanh cô một vòng, hai vòng … Cô đón nhìn niềm vui của nó bằng ánh nhìn rạng rỡ
và triều mến. Những muộn phiền trước đó không còn nữa. Bỗng nhiên chú chim dịu
dàng đáp xuống đậu trên vai cô và hót vang những giai điệu mượt mà chưa bao giờ
trong cuộc đời cô được thưởng thức. Qua tiếng hót dịu kỳ kia, cô chợt hiểu
rằng:” Cách nhanh nhất để đánh mất tình yêu là khi ta nắm giữ nó thật chặt.
Trái lại để giữ mãi sự yêu thương thì ta mãi ân cần trao cho cuộc đời một đôi
cánh tự do.
Tôi đã học đưọc rằng...
· Tôi đã học được rằng bạn có
thể hiểu nhiều điều về một người dựa theo cách họ ứng xử trong ba trường hợp
sau: một ngày mưa, một hành trang bị mất, và những bóng đèn treo trên cây Giáng
Sinh.
· Tôi đã học được rằng dù cho
cho tương quan của bạn với cha mẹ mình là thế nào đi nữa, bạn sẽ thấy thiếu
vắng họ khi họ rời khỏi cuộc đời.
· Tôi đã học được rằng tìm cách
‘sống cho ra sống’ thì không đồng nghĩa với đi tìm ‘sự sống.’
· Tôi đã học được rằng cuộc đời
đôi khi cho bạn một cơ hội thứ hai.
Tôi đã học được rằng bạn không nên đi qua cuộc đời mà cả hai tay đều mang găng bắt bóng. Bạn cần phải có khả năng ném một cái gì đó đi.
Tôi đã học được rằng bạn không nên đi qua cuộc đời mà cả hai tay đều mang găng bắt bóng. Bạn cần phải có khả năng ném một cái gì đó đi.
· Tôi đã học được rằng nếu bạn
theo đuổi hạnh phúc, thì nó trốn khỏi bạn. Nhưng nếu bạn quan tâm đến gia đình,
bạn hữu, đến nhu cầu của người khác, đến công việc và bạn làm hết sức mình, thì
hạnh phúc sẽ tìm đến với bạn.
· Tôi đã học được rằng khi tôi
quyết định một điều gì với tấm lòng cởi mở, thì quyết định đó thường đúng đắn.
· Tôi đã học được rằng dù khi
tôi đau khổ, tôi cũng không phải là người duy nhất.
· Tôi đã học được rằng mỗi ngày
bạn phải vươn ra và chạm đến một ai. Ta yêu mến những gì ta chạm được - nắm lấy
bàn tay, ôm nhau vào lòng, hoặc chỉ là một cái vỗ lưng thân mật.
· Tôi đã học được rằng tôi còn
rất nhiều điều phải học.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét